TỰ THUẬT
Ðến nay đã quá bẩy mươi
Tôi ngồi tôi đếm cuộc đời
nổi trôi
Sống từ xứ Bắc là nơi
Chôn nhau cắt rốn một thời tuổi thơ
Tổ tiên xây dựng cơ đồ
Bỗng dưng phải bỏ để vô Sài Gòn
Thư sinh sáng tối sách đèn
Gắng công học tập để vươn
bằng người
Hai mươi năm, một phần đờì
Có nhà, có cửa, có ngươì vợ
xinh
Sống trong mộng đẹp thanh
bình
Cuộc đời đầy đủ, gia đình ấm
êm
Không
ngờ phút chốc đảo điên
Ra đi để đến một miền xa xôi
Trong khi con lớn chào đời
Nên đành phải gượng để rồi
tiến lên
Vượt qua nỗi khó đầu tiên
Vừa làm, vừa học, bỏ quên
nhọc nhằn
*
Bốn mươi năm, cũng tạm yên
Theo như ngày trước, điền
viên đề huề
Nhưng không đến chốn đồng
quê
Chơi lan, vẽ họa, để về nghỉ
ngơi
Chụp hình là một thú vui
Bonsai, non bộ, giúp đời
thêm tươi
Làm thơ, viết sách đồng thời
Giang sơn cẩm tú chờ người
viễn du …
Hoàng NguyênLinh
BÂNG KHUÂNG
Chừ
em tóc xõa bờ vai
Nghiêng
nghiêng vành nón chờ ai cổng trường
Gặp
em hồn bỗng vấn vương
Thấy
em như thấy tình thương thuở nào
Mới
nhìn lòng đã xôn xao
Bâng
khuâng chưa biết làm sao bây giờ
Nghe
đâu tiếng hát vu vơ :
“Cho
tôi gửi một bài thơ yêu nàng”
Nhưng
rồi không dám bước sang
Ngày
ngày đứng đợi xem nàng cười duyên
Xa
xa có cặp chim khuyên
Hai
con trống mái hàn huyên trên cành
Ước
gì mình được bên mình
Như
đôi chim nhỏ tỏ tình với nhau
Hoàng Nguyên Linh
Hoàng Nguyên Linh
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Chúc cho thế giới hòa bình,
Quốc gia giầu mạnh phồn vinh sáng ngời.
Chúc cho khắp hết mọi người,
Sống lâu, sống khoẻ, cuộc đời bình yên.
Chúc cho gia đạo ấm êm,
Vợ chồng hoà hợp thêm phần an vui.
Chúc cho con cháu khắp nơi,
Không quên nguồn gốc là ngươì Việt Nam.
Chúc cho năm mới vẹn toàn,
Giáng Sinh mang đến một niềm ước mơ .
Hoàng Nguyên Linh
YÊU EM
Tặng Ngọc Hà
Bâng khuâng với ảnh với hình
Bốn mươi năm trước, chuyện mình như thơ
Yêu em từ thuở bơ vơ
Yêu em mãi tới bây giờ vẫn yêu
Yêu em dáng dấp yêu kiều
Yêu tà áo đỏ mỹ miều kiêu sa
Yêu em nét mịn làn da
Yêu đôi mắt biếc, đậm đà nhìn anh
Yêu em khóe miệng xinh xinh
Hàm răng trắng đẹp cười tình với nhau
Yêu em những lúc u sầu
Mỗi khi em khóc làm đau lòng này
Yêu em má đỏ hây hây
Hồn anh ấm lại, mộng đầy đêm đông
Yêu em những phút mặn nồng
Thương anh trọn vẹn, thủy chung một đời
Con cầu lạy Phật lạy Trời
Cho con được mãi bên người con yêu ...
Hoàng Nguyên Linh
Hoàng Nguyên Linh
HIỆN HỮU
Có những người con trai
Tìm lý tưởng ngày mai
Nên xa lìa hiện hữu,
Ðể mất tuổi đôi mươi.
*
Có những người con trai,
Mãi suy tư cuộc đời,
Luôn đi tìm tuyệt đối
Ðến khi mộng trắng tay
( Trong truyện dài “ Dấu Thời Gian”
của
Hoàng Nguyên Linh
xuất bản tại Saigon
năm 1972 ).
THÁNG TƯ BUỒN …
(Tâm sự một người con trai ở lại Sài Gòn với
người con gái đi xa)
Em còn nhớ đến Sài Gòn năm cũ
Nhớ ngôi trường cổ kính của ngày xưa
Nhớ những giờ anh đón học ban trưa
Và nhớ tới những ngày bên nhau ấy
Sài Gòn cũ có em và anh đấy
Chiều cuối tuần hai đứa hẹn hò nhau
Trong công viên bóng mát buổi ban
đầu
Em làm nũng gỡ tay khi anh nắm …
*
Sài Gòn nay đã không còn thơ mộng
Ðường Duy Tân vắng hai đứa bên nhau
Trường Văn Khoa hoa phượng hết khoe màu
Mùa xuân đến không còn nghe chim hót
Rồi mùa thu những buổi chiều nắng nhạt
Anh ngồi buồn lặng ngắm lá vàng bay
Nghĩ tơí em trong vóc dáng thon gầy
Và tưởng đến những ngày xa xôi ấy:
Sài Gòn cũ có em và anh đấy
Tháng Tư buồn hai đứa phải xa nhau
Ðể rồi đây tiếc nhớ thuở ban đầu …
Hoàng Nguyên Linh
TRẢ
LỜI ANH
(Trả lời bài
“Tôi viết bài thơ” của NT
)
Em đã nhận thơ anh tặng rồi
Tâm sự có nhiều cũng thế thôi
Dù anh không nói câu từ giã
Em biết chúng mình sẽ cách đôi
*
Cứ mỗi năm nhìn lá úa vàng
Chạnh lòng
nhớ lại lúc thu sang
Anh ơi ! Thu đến mang sầu tới
Khơi dậy mối tình đã trái ngang
*
Chỉ một lần yêu đã khổ rồi
Sao còn
nhắc đến chuyện hôn môi
Thân tuy gầy yếu, tim băng giá
Giữ mãi
trong em bóng một người
*
Nay viết lá thư để trả lời :
“ Em
bây giờ cũng vẫn đơn côi ,
Bao nhiêu kỷ niêm , bao đau đớn ,
Và khóc âm thầm, khóc mãi thôi”…
Hoàng Nguyên Linh
VẤN VƯƠNG
Hỡi
người con gái đi qua
Cho
tôi gửi một chút quà làm quen
Quà
tôi góí trọn nỗi niềm
Một
vùng thương nhớ, một miền vấn vương
*
Bóng
em nhẹ bước bên đường
Áo
dài bay lượn, nắng vàng phất phơ
Em
đi, tôi đứng hững hờ
Em
về, tôi đứng đợi chờ ngó theo
“Ngó
em không dám ngó lâu
Ngó
qua một chút đỡ sầu mà thôi “ (1)
Khi
em đã khuất xa rồi
Trở
vào gác trọ bùi ngùi bâng quơ
*
Dáng
em đẹp tựa bài thơ
Ngày
ngày trông ngóng đợi chờ em qua
Nhưng
không bước tới hiên nhà
Ðứng
bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài
Ðêm
đêm mang nỗi u hoài
Ðưa
em vào mộng, một thời tương tư …
Hoàng
Nguyên Linh
______________________
(1)
Theo ca dao
XIN CÔ VỪA VỪA
(Thơ trào phúng)
Xưa kia kín đáo bao nhiêu
Ngày nay cởi
hết mọi điều ra khoe
Càng nhìn càng
khiếp càng ghê
Mặt trát màu
mè thấy tệ làm sao
Trán trên đem
vẽ ngôi sao
Đôi môi đã lớn
đeo theo bông vàng
Hai tai thòng
lọng giây thừng
Mắt đen bôi
tím nhìn càng khó ưa
Ngực to xệ xuống dư thừa
Ðược che miếng
vải chưa vừa bàn tay
Chiếc lưng mốc
thếch muốn phơi
Chiếc rốn đã
lồi mà lại muốn phô
Ðôi chân vừa
mập vừa thô
Chiếc quần
ngắn tủn để nhô hai hàng
Nói sao để
được bằng lòng
Gọi sao để
khỏi phật lòng … bà, cô ?
Đã già nhưng
muốn gọi “cô”
Thôi thì tôi cũng …xin cô vừa vừa
Ðể cho thiên hạ được nhờ
Ðỡ gai, đỡ chướng, nghe cô, nghe bà ? .
TÀO LAO
THƠ NHỚ MẸ
Tôi cài bông hoa trắng
Hay đổi một đóa hồng
Mẹ còn hay đã mất
Một đời tôi ngóng trông
No comments:
Post a Comment