hoàngnguyễntháibình
Monday, May 25, 2020
THƠ
TỰ THUẬT
Ðến nay đã quá bẩy mươi
Tôi ngồi tôi đếm cuộc đời
nổi trôi
Sống từ xứ Bắc là nơi
Chôn nhau cắt rốn một thời tuổi thơ
Tổ tiên xây dựng cơ đồ
Bỗng dưng phải bỏ để vô Sài Gòn
Thư sinh sáng tối sách đèn
Gắng công học tập để vươn
bằng người
Hai mươi năm, một phần đờì
Có nhà, có cửa, có ngươì vợ
xinh
Sống trong mộng đẹp thanh
bình
Cuộc đời đầy đủ, gia đình ấm
êm
Không
ngờ phút chốc đảo điên
Ra đi để đến một miền xa xôi
Trong khi con lớn chào đời
Nên đành phải gượng để rồi
tiến lên
Vượt qua nỗi khó đầu tiên
Vừa làm, vừa học, bỏ quên
nhọc nhằn
*
Bốn mươi năm, cũng tạm yên
Theo như ngày trước, điền
viên đề huề
Nhưng không đến chốn đồng
quê
Chơi lan, vẽ họa, để về nghỉ
ngơi
Chụp hình là một thú vui
Bonsai, non bộ, giúp đời
thêm tươi
Làm thơ, viết sách đồng thời
Giang sơn cẩm tú chờ người
viễn du …
Hoàng NguyênLinh
BÂNG KHUÂNG
Chừ
em tóc xõa bờ vai
Nghiêng
nghiêng vành nón chờ ai cổng trường
Gặp
em hồn bỗng vấn vương
Thấy
em như thấy tình thương thuở nào
Mới
nhìn lòng đã xôn xao
Bâng
khuâng chưa biết làm sao bây giờ
Nghe
đâu tiếng hát vu vơ :
“Cho
tôi gửi một bài thơ yêu nàng”
Nhưng
rồi không dám bước sang
Ngày
ngày đứng đợi xem nàng cười duyên
Xa
xa có cặp chim khuyên
Hai
con trống mái hàn huyên trên cành
Ước
gì mình được bên mình
Như
đôi chim nhỏ tỏ tình với nhau
Hoàng Nguyên Linh
Hoàng Nguyên Linh
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Chúc cho thế giới hòa bình,
Quốc gia giầu mạnh phồn vinh sáng ngời.
Chúc cho khắp hết mọi người,
Sống lâu, sống khoẻ, cuộc đời bình yên.
Chúc cho gia đạo ấm êm,
Vợ chồng hoà hợp thêm phần an vui.
Chúc cho con cháu khắp nơi,
Không quên nguồn gốc là ngươì Việt Nam.
Chúc cho năm mới vẹn toàn,
Giáng Sinh mang đến một niềm ước mơ .
Hoàng Nguyên Linh
YÊU EM
Tặng Ngọc Hà
Bâng khuâng với ảnh với hình
Bốn mươi năm trước, chuyện mình như thơ
Yêu em từ thuở bơ vơ
Yêu em mãi tới bây giờ vẫn yêu
Yêu em dáng dấp yêu kiều
Yêu tà áo đỏ mỹ miều kiêu sa
Yêu em nét mịn làn da
Yêu đôi mắt biếc, đậm đà nhìn anh
Yêu em khóe miệng xinh xinh
Hàm răng trắng đẹp cười tình với nhau
Yêu em những lúc u sầu
Mỗi khi em khóc làm đau lòng này
Yêu em má đỏ hây hây
Hồn anh ấm lại, mộng đầy đêm đông
Yêu em những phút mặn nồng
Thương anh trọn vẹn, thủy chung một đời
Con cầu lạy Phật lạy Trời
Cho con được mãi bên người con yêu ...
Hoàng Nguyên Linh
Hoàng Nguyên Linh
HIỆN HỮU
Có những người con trai
Tìm lý tưởng ngày mai
Nên xa lìa hiện hữu,
Ðể mất tuổi đôi mươi.
*
Có những người con trai,
Mãi suy tư cuộc đời,
Luôn đi tìm tuyệt đối
Ðến khi mộng trắng tay
( Trong truyện dài “ Dấu Thời Gian”
của
Hoàng Nguyên Linh
xuất bản tại Saigon
năm 1972 ).
THÁNG TƯ BUỒN …
(Tâm sự một người con trai ở lại Sài Gòn với
người con gái đi xa)
Em còn nhớ đến Sài Gòn năm cũ
Nhớ ngôi trường cổ kính của ngày xưa
Nhớ những giờ anh đón học ban trưa
Và nhớ tới những ngày bên nhau ấy
Sài Gòn cũ có em và anh đấy
Chiều cuối tuần hai đứa hẹn hò nhau
Trong công viên bóng mát buổi ban
đầu
Em làm nũng gỡ tay khi anh nắm …
*
Sài Gòn nay đã không còn thơ mộng
Ðường Duy Tân vắng hai đứa bên nhau
Trường Văn Khoa hoa phượng hết khoe màu
Mùa xuân đến không còn nghe chim hót
Rồi mùa thu những buổi chiều nắng nhạt
Anh ngồi buồn lặng ngắm lá vàng bay
Nghĩ tơí em trong vóc dáng thon gầy
Và tưởng đến những ngày xa xôi ấy:
Sài Gòn cũ có em và anh đấy
Tháng Tư buồn hai đứa phải xa nhau
Ðể rồi đây tiếc nhớ thuở ban đầu …
Hoàng Nguyên Linh
TRẢ
LỜI ANH
(Trả lời bài
“Tôi viết bài thơ” của NT
)
Em đã nhận thơ anh tặng rồi
Tâm sự có nhiều cũng thế thôi
Dù anh không nói câu từ giã
Em biết chúng mình sẽ cách đôi
*
Cứ mỗi năm nhìn lá úa vàng
Chạnh lòng
nhớ lại lúc thu sang
Anh ơi ! Thu đến mang sầu tới
Khơi dậy mối tình đã trái ngang
*
Chỉ một lần yêu đã khổ rồi
Sao còn
nhắc đến chuyện hôn môi
Thân tuy gầy yếu, tim băng giá
Giữ mãi
trong em bóng một người
*
Nay viết lá thư để trả lời :
“ Em
bây giờ cũng vẫn đơn côi ,
Bao nhiêu kỷ niêm , bao đau đớn ,
Và khóc âm thầm, khóc mãi thôi”…
Hoàng Nguyên Linh
VẤN VƯƠNG
Hỡi
người con gái đi qua
Cho
tôi gửi một chút quà làm quen
Quà
tôi góí trọn nỗi niềm
Một
vùng thương nhớ, một miền vấn vương
*
Bóng
em nhẹ bước bên đường
Áo
dài bay lượn, nắng vàng phất phơ
Em
đi, tôi đứng hững hờ
Em
về, tôi đứng đợi chờ ngó theo
“Ngó
em không dám ngó lâu
Ngó
qua một chút đỡ sầu mà thôi “ (1)
Khi
em đã khuất xa rồi
Trở
vào gác trọ bùi ngùi bâng quơ
*
Dáng
em đẹp tựa bài thơ
Ngày
ngày trông ngóng đợi chờ em qua
Nhưng
không bước tới hiên nhà
Ðứng
bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài
Ðêm
đêm mang nỗi u hoài
Ðưa
em vào mộng, một thời tương tư …
Hoàng
Nguyên Linh
______________________
(1)
Theo ca dao
XIN CÔ VỪA VỪA
(Thơ trào phúng)
Xưa kia kín đáo bao nhiêu
Ngày nay cởi
hết mọi điều ra khoe
Càng nhìn càng
khiếp càng ghê
Mặt trát màu
mè thấy tệ làm sao
Trán trên đem
vẽ ngôi sao
Đôi môi đã lớn
đeo theo bông vàng
Hai tai thòng
lọng giây thừng
Mắt đen bôi
tím nhìn càng khó ưa
Ngực to xệ xuống dư thừa
Ðược che miếng
vải chưa vừa bàn tay
Chiếc lưng mốc
thếch muốn phơi
Chiếc rốn đã
lồi mà lại muốn phô
Ðôi chân vừa
mập vừa thô
Chiếc quần
ngắn tủn để nhô hai hàng
Nói sao để
được bằng lòng
Gọi sao để
khỏi phật lòng … bà, cô ?
Đã già nhưng
muốn gọi “cô”
Thôi thì tôi cũng …xin cô vừa vừa
Ðể cho thiên hạ được nhờ
Ðỡ gai, đỡ chướng, nghe cô, nghe bà ? .
TÀO LAO
THƠ NHỚ MẸ
Tôi cài bông hoa trắng
Hay đổi một đóa hồng
Mẹ còn hay đã mất
Một đời tôi ngóng trông
Wednesday, December 27, 2017
Wednesday, May 29, 2013
ĐIỂM SÁCH
MẸ VÀ NHỮNG MÙA XUÂN
( Bài điểm sách của nhà văn nữ Nguyễn Hoàng Yến , bút hiệu Hoàng Yến)
Tôi nhận được MẸ VÀ NHỮNG MÙA XUÂN vào một buổi sáng đầu tháng
ba. Khi thời tiết tại Alabama có ít nhiều thay đổi. Những khóm hoa Azalea hồng
cam, hồng phấn, màu xác pháo,… đang độ mãn khai. Các trường học chuẩn bị nghỉ
Spring break. Bầu trời xanh trong hơn và trong gió chỉ còn một chút hơi lạnh.
Tôi thấy ấm lòng!
Quyển sách dày 150 trang. Gồm 9 truyện ngắn. Với ngòi bút của một Giáo sư văn chương và triết học trước 1975 tại Việt Nam. Nay là một kỹ sư điện tử tại Hoa Kỳ. Hình bìa phía sau tác phẩm có bức tranh sơn dầu. Nghĩa là anh còn là một hoạ sĩ.
Truyện của Hoàng Nguyên Linh thật sự dẫn đưa tôi - một độc giả - bồi hồi theo từng nhân vật mà anh đã đặt tên.
* Truyện ngắn đầu tiên “MẸ TÔI” khiến lòng tôi không nguôi thổn thức cho đến dòng chữ cuối cùng.” Cám ơn Mẹ đã gửi bưu thiếp cho con để trong đời con được một lần gọi Mẹ”.
Ôi! Cuộc đời sao đầy dẫy trái oan. Những ngang trái trong tình yêu đã mang đến cho tình mẫu tử quá nhiều hệ luỵ: sợ hãi, lẫn tránh, chạy trốn… và ăn năn thì đã muộn rồi!
Đọc “Mẹ Tôi” để nhìn lại người nam - chủ gia đình- của thời xa xưa đó: Nhiều thê lắm thiếp. Vui và mau quên. Số phận của những người nữ sai lầm trong tình duyên hay vì thất thế sa chân. Khổ một đời! Buồn đến hết cuộc đời!
Cảm ơn tác giả cho chúng ta nhìn thấy tấm lòng của một người con. Tuổi thơ thiếu hiểu biết, lớn lên đầy mặc cảm và rồi tình mẫu tử vẫn hằn sâu trong óc, trong tim, trong tiếc nuối ngẩn ngơ vùng trời kỷ niệm.
* Đọc “ XUÂN VỀ TRONG MÙA HẠ” Tôi thật sự có được những hồi tưởng thật êm đềm trong những ngày còn vào ra giảng đường Đại Học. Thời sinh viên vui quá! Tình cảm thật rất nên thơ. Một bên sách vở. Một bên người yêu. Nhưng rồi nho phong lễ giáo của cái thời “nam nữ thọ thọ bất thân” đã làm cuộc tình chết yểu. Khi cô sinh viên trường luật hiểu ra thì thật hụt hẫng, bẽ bàng. Tôi cũng nhận ra tôi qua hìh ảnh của THU Mối tình đầu theo cơ hội qua đi không không bao giờ trở lại. Khi Mẹ tôi thận trọng giữ gìn con gái và tôi trẻ con trong tình trường. Truyện ngắn nầy dễ thương!
* MÙA XUÂN CON GÁI. Là một bức thư tình. Nội dung thư đưa tôi về một thời kỳ xa lơ xa lắc: Ngọt ngào xen lẫn đắng cay. Niềm vui và nỗi buồn. Yêu thương và chia cách. Gần rồi xa!Chừng đó biến thiên cũng đủ qua mùa Xuân con gái. Đọc mà tôi tưởng Hoàng Nguyên Linh là nữ.
*TÌNH MUỘN. Đọc đến năm chữ đầu tiên” Nơi tôi dạy ngày trước…” tôi như bị thu hút bởi một mãnh lực đáng yêu của trường lớp, học trò và kỷ niệm. Tôi càng muốn biết tác giả nói gì về “nghề dạy học”. Có người cho là cao quí. Cũng có người cười cợt ”Nghề bán cháo phổi”. Có người lên án” nghề gõ đầu trẻ” .
Truyện kể về một nữ Giáo sư Trung học có chồng đã sáu con phải ly dị vì nạn bạo hành trong gia đình. Cho đến biến cố 1975 bảy mẹ con qua Mỹ mang theo hình bóng một nam đồng nghiệp có mái gia đình ấm êm. Bà lại tiếp tục dạy học.
Ba mươi năm sau gặp lại nơi đất khách quê người. Hai cảnh đời đều dang dở …Đám cưới của vị nữ Giáo sư về hưu và nam đồng nghiệp làm tôi nao lòng không ít. Tình dẫu muộn màng vẫn thấp thoáng đâu đây luật thừa trừ của Thượng Đế.
*QUÊN ĐI NGÀY THÁNG CŨ. Tựa truyện khiến tôi nhớ lời bài hát ” Tình ngỡ đã quên đi nhưng tình bỗng lại về…” Nội dung truyện có nhiều tình tiết bất ngờ đến thú vị. Những phân biệt giai cấp sang hèn. Những trớ trêu của hoàn cảnh. Những uẩn khúc của cuộc tình vẫn không có gì là quá nặng nề khi tác giả sắp đặt một kết thúc thật đẹp. Nếu trong đời thường tình cảm và lòng người cứ đẹp như thế thì hạnh phúc con người kể sao cho hết!
* NHƯ MỘT ĐÁM MÂY ĐEN.
Đọc hết truyện ngắn nầy bên tai tôi còn văng vẳng một điệu nhạc reo vui. Tác giả viết truyện vừa như dàn trải một tâm tình vừa như một đôi lời cảnh cáo. Trong đời sống lứa đôi, ít lắm có một lần người ta dễ sống theo cảm tính với những phút giây ngoài chồng ngoài vợ như trường hợp của Ngân.
Điều quan trọng là “một mai qua cơn mê” nhờ thấy được lỗi lầm, sai phạm mà biết trân quý hạnh phúc trong tầm tay. Tác giả viết y như một nhà tâm lý học hay một nhà tư vấn cho tình yêu, hôn nhân, gia đình. Lời văn nhẹ nhàng, tự nhiên. Diễn tiến câu chuyện càng lúc càng đi gần đến cao điểm của tình người.
* SAU CUỘC CHIẾN.
Ai đã là người yêu của lính cần đọc câu chuyện nầy. Hãy đọc để cảm thương cho Vinh, Ngọc và Khánh. Để thấy rõ chiến tranh và hậu quả của nó trên từng than phận con người Việt Nam.
*CÔ GIÁO NGA. Gia đình trẻ thời loạn ly là thế. Gặp nhau. Yêu nhau. Kết hôn. Rồi chia xa. Tù đày và nước mắt. Cô đơn và vô vọng đợi chờ.
Không! Không phải chỉ có thế. Sau cơn dâu bể Nga và Tuấn lại gặp nhau. Được gặp lại nơi vùng đất Tự Do. Chao ơi! Hạnh phúc ơi là hạnh phúc. Quanh ta còn có bao gia đình trẻ. Một thời gian dài giữa mọi khó khăn vẫn thuỷ chung. Vẫn tôn thờ hình ảnh người bạn đời của thuở ban đầu?
Truyện sau cùng ĐƯỜNG VỀ QUÊ CŨ mới thật sự nói hết thực trạng của xã hội Việt Nam, con người Việt Nam. Tôi thấy hình như những bồi hồi, những cảm luỵ từ đáy tim tác giả đã gửi gắm vào hai chị em của NẾT NA. Ôi!Việt Nam! Quê hương, đất nước, con người là thế đó. Là mãi mãi làm cho lòng kẻ ly hương đau xót đến vô cùng!
Cảm ơn tác giả Hoàng Nguyên Linh và tập truyện ngắn thật dễ thương.
Xin thân ái chúc tác giả viết thật khoẻ và trân trọng gọi mời Anh Chị Em tìm đọc.
Cuối mùa Xuân 2008.
Hoàng Yến
Yen Nguyen (yn_ngyn@yahoo.com)
____________________________________
Cuộc phỏng vấn tác giả " Mẹ Và Những Mùa Xuân" của đài truyền hình SBTN. Chương trình lâu 25 phút. Thân mời quý vị và các bạn xem.
Hoàng Nguyên Linh
Click vào link dưới đây để xem :
________________________________________________
Hoàng Nguyên Linh đã cho phát hành Tập truyện ngắn “Mẹ Và Những Mùa Xuân” Tại Orange County mua ở Tự Lực
Sách in rất đẹp, nội dung đứng đắn, lành mạnh. Có truyện vui, có truyện rất buồn, nhưng các nhân vật đều nhân hậu, xứng đáng làm quà tặng cho những ai còn Mẹ hay đã mất Mẹ và những ai đang là Mẹ, những người Mẹ Việt Nam…
Những ai ở xa và muốn tặng nhau trong dịp Giáng Sinh và Mùa Xuân này, nhà xuất bản sẽ gửi thẳng đến thân nhân quý vị, quý vị cũng có thể viết thư trong e-mail, chúng tôi sẽ copy kèm theo sách để gửi cho thân nhân quý vị (để tiết kiệm thì giờ và cước phí bưu điện).
Chi phiếu đề:
Thinh Hoang, 9315 Bolsa Ave.Westminster CA. 92683. P. O. Box 62
Tel: (714) 839-9742
e-mail: thinhhoang@yahoo.com

Quyển sách dày 150 trang. Gồm 9 truyện ngắn. Với ngòi bút của một Giáo sư văn chương và triết học trước 1975 tại Việt Nam. Nay là một kỹ sư điện tử tại Hoa Kỳ. Hình bìa phía sau tác phẩm có bức tranh sơn dầu. Nghĩa là anh còn là một hoạ sĩ.
Truyện của Hoàng Nguyên Linh thật sự dẫn đưa tôi - một độc giả - bồi hồi theo từng nhân vật mà anh đã đặt tên.
* Truyện ngắn đầu tiên “MẸ TÔI” khiến lòng tôi không nguôi thổn thức cho đến dòng chữ cuối cùng.” Cám ơn Mẹ đã gửi bưu thiếp cho con để trong đời con được một lần gọi Mẹ”.
Ôi! Cuộc đời sao đầy dẫy trái oan. Những ngang trái trong tình yêu đã mang đến cho tình mẫu tử quá nhiều hệ luỵ: sợ hãi, lẫn tránh, chạy trốn… và ăn năn thì đã muộn rồi!
Đọc “Mẹ Tôi” để nhìn lại người nam - chủ gia đình- của thời xa xưa đó: Nhiều thê lắm thiếp. Vui và mau quên. Số phận của những người nữ sai lầm trong tình duyên hay vì thất thế sa chân. Khổ một đời! Buồn đến hết cuộc đời!
Cảm ơn tác giả cho chúng ta nhìn thấy tấm lòng của một người con. Tuổi thơ thiếu hiểu biết, lớn lên đầy mặc cảm và rồi tình mẫu tử vẫn hằn sâu trong óc, trong tim, trong tiếc nuối ngẩn ngơ vùng trời kỷ niệm.
* Đọc “ XUÂN VỀ TRONG MÙA HẠ” Tôi thật sự có được những hồi tưởng thật êm đềm trong những ngày còn vào ra giảng đường Đại Học. Thời sinh viên vui quá! Tình cảm thật rất nên thơ. Một bên sách vở. Một bên người yêu. Nhưng rồi nho phong lễ giáo của cái thời “nam nữ thọ thọ bất thân” đã làm cuộc tình chết yểu. Khi cô sinh viên trường luật hiểu ra thì thật hụt hẫng, bẽ bàng. Tôi cũng nhận ra tôi qua hìh ảnh của THU Mối tình đầu theo cơ hội qua đi không không bao giờ trở lại. Khi Mẹ tôi thận trọng giữ gìn con gái và tôi trẻ con trong tình trường. Truyện ngắn nầy dễ thương!
* MÙA XUÂN CON GÁI. Là một bức thư tình. Nội dung thư đưa tôi về một thời kỳ xa lơ xa lắc: Ngọt ngào xen lẫn đắng cay. Niềm vui và nỗi buồn. Yêu thương và chia cách. Gần rồi xa!Chừng đó biến thiên cũng đủ qua mùa Xuân con gái. Đọc mà tôi tưởng Hoàng Nguyên Linh là nữ.
*TÌNH MUỘN. Đọc đến năm chữ đầu tiên” Nơi tôi dạy ngày trước…” tôi như bị thu hút bởi một mãnh lực đáng yêu của trường lớp, học trò và kỷ niệm. Tôi càng muốn biết tác giả nói gì về “nghề dạy học”. Có người cho là cao quí. Cũng có người cười cợt ”Nghề bán cháo phổi”. Có người lên án” nghề gõ đầu trẻ” .
Truyện kể về một nữ Giáo sư Trung học có chồng đã sáu con phải ly dị vì nạn bạo hành trong gia đình. Cho đến biến cố 1975 bảy mẹ con qua Mỹ mang theo hình bóng một nam đồng nghiệp có mái gia đình ấm êm. Bà lại tiếp tục dạy học.
Ba mươi năm sau gặp lại nơi đất khách quê người. Hai cảnh đời đều dang dở …Đám cưới của vị nữ Giáo sư về hưu và nam đồng nghiệp làm tôi nao lòng không ít. Tình dẫu muộn màng vẫn thấp thoáng đâu đây luật thừa trừ của Thượng Đế.
*QUÊN ĐI NGÀY THÁNG CŨ. Tựa truyện khiến tôi nhớ lời bài hát ” Tình ngỡ đã quên đi nhưng tình bỗng lại về…” Nội dung truyện có nhiều tình tiết bất ngờ đến thú vị. Những phân biệt giai cấp sang hèn. Những trớ trêu của hoàn cảnh. Những uẩn khúc của cuộc tình vẫn không có gì là quá nặng nề khi tác giả sắp đặt một kết thúc thật đẹp. Nếu trong đời thường tình cảm và lòng người cứ đẹp như thế thì hạnh phúc con người kể sao cho hết!
* NHƯ MỘT ĐÁM MÂY ĐEN.
Đọc hết truyện ngắn nầy bên tai tôi còn văng vẳng một điệu nhạc reo vui. Tác giả viết truyện vừa như dàn trải một tâm tình vừa như một đôi lời cảnh cáo. Trong đời sống lứa đôi, ít lắm có một lần người ta dễ sống theo cảm tính với những phút giây ngoài chồng ngoài vợ như trường hợp của Ngân.
Điều quan trọng là “một mai qua cơn mê” nhờ thấy được lỗi lầm, sai phạm mà biết trân quý hạnh phúc trong tầm tay. Tác giả viết y như một nhà tâm lý học hay một nhà tư vấn cho tình yêu, hôn nhân, gia đình. Lời văn nhẹ nhàng, tự nhiên. Diễn tiến câu chuyện càng lúc càng đi gần đến cao điểm của tình người.
* SAU CUỘC CHIẾN.
Ai đã là người yêu của lính cần đọc câu chuyện nầy. Hãy đọc để cảm thương cho Vinh, Ngọc và Khánh. Để thấy rõ chiến tranh và hậu quả của nó trên từng than phận con người Việt Nam.
*CÔ GIÁO NGA. Gia đình trẻ thời loạn ly là thế. Gặp nhau. Yêu nhau. Kết hôn. Rồi chia xa. Tù đày và nước mắt. Cô đơn và vô vọng đợi chờ.
Không! Không phải chỉ có thế. Sau cơn dâu bể Nga và Tuấn lại gặp nhau. Được gặp lại nơi vùng đất Tự Do. Chao ơi! Hạnh phúc ơi là hạnh phúc. Quanh ta còn có bao gia đình trẻ. Một thời gian dài giữa mọi khó khăn vẫn thuỷ chung. Vẫn tôn thờ hình ảnh người bạn đời của thuở ban đầu?
Truyện sau cùng ĐƯỜNG VỀ QUÊ CŨ mới thật sự nói hết thực trạng của xã hội Việt Nam, con người Việt Nam. Tôi thấy hình như những bồi hồi, những cảm luỵ từ đáy tim tác giả đã gửi gắm vào hai chị em của NẾT NA. Ôi!Việt Nam! Quê hương, đất nước, con người là thế đó. Là mãi mãi làm cho lòng kẻ ly hương đau xót đến vô cùng!
Cảm ơn tác giả Hoàng Nguyên Linh và tập truyện ngắn thật dễ thương.
Xin thân ái chúc tác giả viết thật khoẻ và trân trọng gọi mời Anh Chị Em tìm đọc.
Cuối mùa Xuân 2008.
Hoàng Yến
Yen Nguyen (yn_ngyn@yahoo.com)
____________________________________
Cuộc phỏng vấn tác giả " Mẹ Và Những Mùa Xuân" của đài truyền hình SBTN. Chương trình lâu 25 phút. Thân mời quý vị và các bạn xem.
Hoàng Nguyên Linh
Click vào link dưới đây để xem :
http://www.litrium.com/mov/interview/640x480.html
________________________________________________
Hoàng Nguyên Linh đã cho phát hành Tập truyện ngắn “Mẹ Và Những Mùa Xuân” Tại Orange County mua ở Tự Lực
Sách in rất đẹp, nội dung đứng đắn, lành mạnh. Có truyện vui, có truyện rất buồn, nhưng các nhân vật đều nhân hậu, xứng đáng làm quà tặng cho những ai còn Mẹ hay đã mất Mẹ và những ai đang là Mẹ, những người Mẹ Việt Nam…
Những ai ở xa và muốn tặng nhau trong dịp Giáng Sinh và Mùa Xuân này, nhà xuất bản sẽ gửi thẳng đến thân nhân quý vị, quý vị cũng có thể viết thư trong e-mail, chúng tôi sẽ copy kèm theo sách để gửi cho thân nhân quý vị (để tiết kiệm thì giờ và cước phí bưu điện).
Chi phiếu đề:
Thinh Hoang, 9315 Bolsa Ave.Westminster CA. 92683. P. O. Box 62
Tel: (714) 839-9742
e-mail: thinhhoang@yahoo.com
1- Giá
$15 bao gồm cước phí (tại Hoa Kỳ),
Ngoài Hoa Kỳ xin tham khảo.
Ngoài Hoa Kỳ xin tham khảo.
2-
Những ai mua sách qua nhà xuất bản sẽ được tặng bài viết “Mua Nhà Coi Hướng” của tác gỉa Hoàng Văn Thịnh (nguyên Giáo Sư
Triết học tại Việt Nam trước năm 75 )
Bài
viết rất dễ hiểu và dễ áp dụng
Subscribe to:
Posts (Atom)